Chủ nhật, ngày 02 tháng mười năm 2011
Danh vị Phở sư (Kỳ I)
Bài sưu tầm trên blog: http://vn.360plus.yahoo.com/sonthai
DANH VỊ PHỞ SƯ (Kỳ I)
Lời nói trước: Đây là một câu chuyện bịa đặt hoàn toàn ngẫu hứng, mọi điều nhắc đến đều chỉ là theo trí tưởng tượng của tác giả, nếu có tình tiết nào trùng tên gọi với người thật và việc thật thì đấy chỉ là hoàn toàn ngẫu nhiên ngoài dụng ý tác giả!
Việt Nam là một đất nước nghìn năm văn hiến, trong thời buổi HỘI NHẬP TOÀN CẦU này tiếng thơm của nhiều địa danh, nhiều sản vật địa phương đã bay xa trên toàn thế giới!
Cảnh quan thì có Vịnh Hạ Long, động Phong Nha Kẻ Bàng… đỉnh đỉnh hàng đầu thế giới; sản vật thì có cà phê Buôn Mê Thuật, yến sào Phú Khánh… nổi tiếng khắp nơi, gốm sứ Bát Tràng, lụa hàng Hà Đông… ngày càng được vinh danh hết Festival nọ đến Hội chợ kia…Rồi thì những "kỷ lục Ghi-nét quái thai" như cốc cà phê hàng mét khối, tà áo dài hàng trăm mét, bánh chưng bánh dầy độn xốp, v..v.. cũng góp phần đưa danh và "tai" tiếng (?) của Việt Nam ra khắp toàn cầu.
Thế nhưng nổi nhất, vang danh nhất không những trên cả nước mà còn cả toàn cầu, ở mọi nơi có cộng đồng người Việt – và kể cả nhiều nơi không có “người Việt thứ thiệt” - cư trú, là chắc chắn có thứ đó: PHỞ!
Thật đấy: ở Paris 13ème, Little Saigon ở Cali , Cabramata ở Sydney... đầy hàng Phở là chuyện hiển nhiên.
Nhưng có lần tôi lang thang đến Greenwich xa tít ngoại ô London cũng thấy món Phở trong menu của một quán ăn có tên: Saigonese Restaurant. Mừng quá tôi cất giọng gọi: - "Có phở bò tái chín gì không?" – Cô phục vụ - rõ ràng người Châu Á - ngẩn người đáp lại tôi bằng một nụ cười thường trực. Sau đấy Ông chủ quán tươi cười bước ra giải thích bằng một thứ tiếng Anh Chinglish rằng - "Ngộ mậu xếch coỏng Duỵt- Nồm- và" - thì ra họ là Hoa Kiều Chợ Lớn sang đây đã lâu, không ai biết tiếng Việt đâu, thấy món Phở không đụng hàng với ai nên trương biển hiệu mà thu hút du khách vậy thôi!
Xa xôi hơn nữa, còn nhớ năm nào trên sườn đồi cheo leo của thủ đô Antananarivo cổ kính của xứ Madagascar cũng thấy có cái quán: Restaurant Tonkinois - Spécialité: PHO - Soupe Hanoiyenne. Mừng quá, bước vào những mong nghe tiếng nói quê hương nhưng từ chủ quán đến nhân viên đều chỉ nói tiếng Pháp và tiếng Malagasi: Chủ quán là con của một trong những Cụ “pháo thủ khố đỏ Bắc kỳ” - Tirailleurs tonkinois – kẹt lại ở hòn đảo đẹp đẽ ấy từ năm 1944 -45, hồi cuối thế chiến thứ hai.
Đến Việt Nam, nhất định là phải nói đến phở: Hà Nội có Phở gia truyền Nam Định, Sài gòn cóPhở Hà Nội gốc, đến có cái anh ngoại lai ở đẩu ở đâu về cũng franchising cái mác : Phở 24!
Hàng phở ở Việt Nam nhiều đến nỗi năm xưa có lần một Bà bạn người Úc Melbourne chính cống sang đây làm việc mấy tuần, cùng tôi rong ruổi trên các quốc lộ về địa phương nhiều lần, bỗng một hôm Bà ta nói với tôi: "Này Ông, tôi không học cũng biết được một từ Việt Nam rất quan trọng và cần thiết cho du khách ngoại quốc đến Việt Nam đấy" - "Từ gì vậy???" - "Thì là từ COM PHO đó! Tiếng Việt Nam COM PHO nghĩa là restaurant, đúng không?" Té ra là Bà ta ngồi trên ô tô đi dọc các quốc lộ thấy rất nhiều biển đề COM PHO và mỗi lần chúng tôi ghé vào ăn uống dọc đường đều vào các quán có biển đó: Vậy đích thị COM PHO là quán ăn -restaurant - còn gì!
Phở thật là quan trọng, đúng là biểu tượng Việt Nam ! Có thể nói trên thế giới người ta biết đến Phở rất nhiều chứ mấy ai biết đến Truyện Kiều! (Mà ông bạn xấu tính vĩ đại của chúng ta lại còn cho Truyện Kiều là “hàng đạo” của họ, nhất thiết không công nhận Nguyễn Du là danh nhân văn hóa UNESCO, chứ còn như Phở… thì họ đành cúi đầu công nhận, chưa thấy có chuyện đăng ký bảo vệ thương hiệu Phở Koỏng-tống hay là Phở Hốc-kín gì cả!)
“Nhân tài là nguyên khí quốc gia” – lời người xưa nói cấm sai! Vì Phở đã có tầm quan trọng quốc gia và quốc tế như vậy, tại sao lại không “vinh danh” những “nhà hàng phở tài ba” cho nó xứng đáng?
Chắc là nhận thức được tầm quan trọng đó cho nên mới đây Nhà nước ta chủ trương định ra một chức danh cao quý cho ngành phở: Chức danh PHỞ SƯ và PHÓ PHỞ SƯ.
Năm 2020 nhân dịp Lễ hội 1010 năm Thăng Long, tổ chức Hội đồng cấp quốc gia phong tặng danh hiệu đợt 1. Vì đấy là một danh hiệu cao quý, người được phong phải đạt được nhiều tiêu chí rất cao nên trong đợt một chỉ phong được có mấy Phở sư như các Phở sư Tư Lùn, Phở sư Thìn Bờ Hồ, Phở sư Bát Đàn… mấy vị gia truyền Nam Định, phở Pasteur Sài gòn, Nam Ngư, Tạm Thương …chỉ đạt tiêu chuẩn Phó Phở sư cũng đã là một niềm vinh dự to lớn. Tất nhiên là từ đó về sau các PS và PPS đều ngay lập tức in danh thiếp:
Phó Phở sư Trần thị Y, Chủ quán Phở gia truyền
Phở sư Nguyễn Văn X, bếp trưởng Nhà hàng ABC…
Chủ trương đúng đắn của Nhà nước được mọi người dân nhiệt liệt hoan nghênh: Người được phong thì hãnh diện, tự hào, ra sức làm việc phục vụ khách hàng sao cho khỏi phụ kỳ vọng của Nhà nước và nhân dân, người chưa được phong thì phấn đấu học hỏi nghiên cứu chế biến nâng cao ngành Phở mong đến đợt sau được xét. Người dân – khách hàng – cũng rất tin tưởng và quý trọng các vị Phở sư, Phó phở sư; quán nào có một vị PS hay PPS chủ trì thì ngày đêm khách đông nườm nượp đuổi đi không hết. (Cho nên Hà Nội mới có tiếng là có những hàng PHỞ QUÁT, PHỞ ĐUỔI vậy).
Xem tiếp Kỳ 2
Không có nhận xét nào:
Đăng một Nhận xét
Thứ sáu, ngày 30 tháng chín năm 2011
Danh vị Phở sư (Kỳ II)
vỗ tay rào rào,… những ánh mắt thán phục…
Thứ năm, ngày 22 tháng chín năm 2011
Danh vị Phở sư (Kỳ III)
Theo nguyên lý của kinh tế thị trường, phàm có cung thì ắt có cầu, danh hiệu PS, PPS đã trở thành một mặt hàng có giá thì tất nhiên có nhu cầu rộng rãi, và đã có nhu cầu thì ắt có những người, những tổ chức, những tập đoàn, bí mật hoặc bán công khai, đẩy mạnh nghiên cứu tạo ra những phương án nhanh chóng rút ngắn qui trình sản xuất những mặt hàng đó.
Theo qui định Nhà nước, muốn đạt danh hiệu PS, PPS có những tiêu chí “cứng” và những tiêu chí “mềm”.
Quái lạ! Số còn lại gần 70% chẳng hay còn nấu phở NƠI NEO? Hay là chảy máu chất...béo sang Mỹ sang Tây cả rồi?
Vì vậy mới có mục Rao vặt:
Tìm PS, PPS lạc!
MỘT GIÁO SƯ THIẾU TƯ CÁCH!
Thứ sáu, ngày 03 tháng chín năm 2010
TRẦN VĂN NHUNG : Giáo sư không có tư cách!
Đọc bài tường thuật trên VNExpress, đúng là mình cũng "lợm giọng" về cái tay TRẦN VĂN NHUNG này.
Mình biết quá rõ Trần Văn Nhung!
Nguyên xưa kia y vốn cũng là một gã học sinh tử tế, ngoan ngoãn, đã từng được giải Học sinh giỏi Toán của Hội Toán học VN trao thời còn Cụ Lê Văn Thiêm là Hội trưởng.
Bẵng đi ít lâu, gặp hội phong vân, y được đi học rồi đỗ đạt v..v.. hơi vênh váo tí chút nhưng vưỡn còn khá, còn biết đến người này người kia.
Chỉ có từ hồi "mất dạy đi làm quan" thoạt đầu là Vụ trưởng Vụ Hợp tác quốc tế Bộ GD ĐT thì cái nét HÈN nó mới bắt đầu lộ ra. Có cái vụ Trường Đại học Á Châu của tay Thứ trưởng Vũ Ngọc Hải : chính là tội của y trong chuyện tham mưu xét duyệt (và ăn chia) v..v..nhưng y lại khôn lỏi, ấn cho một ả Vụ phó Kim Lan ngáo ngơ ký thay: Thành thử ra y chạy tội hết còn thì chú Hải với ả Lan thì ăn đòn đủ!
Sau đó lên vụt cái Thứ trưởng chân tướng lộ hẳn.
Ngay cái vụ Cựu Bộ trưởng Minh Hiển xẻo tiền 322 đi "tu nghiệp Tiếng Anh" cũng chính là mưu mô và đòn phép của tay Nhung - hạ độc bồi cho Hiển một quả cuối đời cho bõ tức: Hiển thì vốn vừa NGU vừa THAM nên dính đòn, nhưng NHUNG thì quả là Hèn! Đại hèn!
Đến cái vụ nắm tay BILL GATES này thì quá là tởm lợm. Lại còn tởm lợm hơn nữa là thế mà còn dám dương dương tự đác dơ mặt ra trên mạng!
Ôi buồn thay cho cái sự Giáo dục Việt Nam!
Những cái thứ tư cách như vậy mà làm Tổng thư ký HĐ GS VN thì nhục nhã cho mấy Ông mang danh "Giáo" của Việt Nam ta quá!
Có ai nghĩ ra cái hình phạt gì để xử mấy cái loại hèn mạt này không nhỉ ??
NON XANH XANH
31-08-2010
VỊ GIÁO SƯ HÈN NHẤT VIỆT NAM
GS.Trần Văn Nhung 'bật mí' cách bắt tay lâu với Bill Gates
VNN - GS. Trần Văn Nhung, Tổng Thư ký Hội đồng Chức danh Giáo sư Nhà nước, trong lần nói chuyện với sinh viên ngày 28/8, ông kể chuyện "làm sao để có bức ảnh để đời" với những nhân vật nổi tiếng mà mình đã gặp. Năm 2005, khi tháp tùng Thủ tướng Phan Văn Khải sang Mỹ, ông đã dự cuộc gặp với Bill Gates.
TIN LIÊN QUAN
* Ông Trần Văn Nhung làm Tổng Thư ký hội GS Nhà nước
Tôi nói với anh, chụp ảnh là chụp cho ảnh một bức ảnh để đời với Bill Gates. Anh ấy nói với tôi muốn chụp ảnh đẹp phải nắm tay lâu lâu vào. Chứ nếu nắm vào bỏ ra ngay thì có khi há mồm cũng chưa xong. Làm sao anh nắm cho được 15 giây, cứ ba giây một ảnh, 15 giây 5 cái ảnh, thế nào cũng có ảnh đẹp.
Nhưng bây giờ nói gì với ông Bill Gates để ông không nắm rồi bỏ tay ra ngay. Tôi mới nhẩm, nếu ta nói rằng Bill Gates: "Richest man in the world) (người giàu nhất hành tinh), anh không bao giờ thích.
Nhưng bây giờ, nói rằng "main architecture of Micrsoft company" (bộ óc, tổng kiến trúc sư của Microsoft", ông rất thích…Nói chậm thôi để được 15 giây. But today, I’m very happy to see you, to talk to you, to shake your hand, to see you... (Tạm dịch: Nhưng hôm nay, tôi rất vui được gặp ông, nói chuyện với ông, bắt tay ông, nhìn ông...)
Khoảng mười giây rồi, còn 5 giây nữa. As I know, you canceled your study at Harvard at second year. But today you became the main architecture of Microsoft company, very happy. Mr.Bill Gates. (Tạm dịch: Như tôi biết, ông đã bỏ học từ năm thứ hai ở ĐH Harvard. Nhưng hôm nay, ông đã trở thành kiến trúc sư chính của Microsoft. Tôi rất vui, thưa ngài Bill Gates).
Mô tả ảnh.
Ông Trần Văn Nhung, năm 2005, là Thứ trưởng Bộ GD-ĐT, bắt tay với Bill Gates. Ảnh: GS Trần Văn Nhung cung cấp sau khi clip đăng tải
Ông cười rất tươi, vì không mấy ông lại nói và nói dí dỏm như vậy. Và ông ấy nói như thế này, Thank you very much. Next year, I come to VieNam, I visit you again. (Tạm dịch: Cảm ơn rất nhiều. Năm sau tôi tới Việt Nam. Tôi sẽ lại thăm ông)
Và năm sau, năm 2006, tôi là trưởng ban tổ chức, tổ chức cho mấy ngàn sinh viên nghe Bill Gates nói chuyện ở ĐH Bách khoa Hà Nội, ông ấy rất khen sinh viên Việt Nam.
…Tôi hơi lạm dụng, thế là đi nhiều rồi. Có bắt tay Putin, bắt tay ông Bush. Mỗi ông lại phải nhẩm trước một câu gì đấy để có tất cả ảnh đẹp hết.
Mô tả ảnh.
Chụp ảnh với Bill Gates khi ông sang Việt Nam, nói chuyện với sinh viên ở Trường ĐH Bách khoa Hà Nội. Ảnh: GS Trần Văn Nhung cung cấp sau khi clip đăng tải
* Văn Chung - Hương Giang
* Nguồn: VietNamnet.
Nguyễn Xuân Diện bình:
Tôi không thể tưởng tượng được, một Giáo sư Tiến sĩ, Tổng Thư ký Hội đồng Chức danh Giáo sư Nhà nước mà lại ăn nói như thế này!
Tôi nói thật, ngay từ khi còn nhỏ sống ở quê nhà, tôi đã được gia đình dạy cho biết giữ lòng tự trọng hơn cả ông giáo sư này.
Được đăng bởi Nguyễn Xuân Diện vào lúc 19:58
Gửi Email Bài đăng Này BlogThis! Chia sẻ lên Twitter Chia sẻ lên Facebook Chia sẻ lên Google Buzz
Nhãn: giáo dục, Ngoại giao, trí thức
43 nhận xét:
Nặc danh nói...
GS.TS Trần Văn Nhung, cha đẻ của trường Đại học Quốc tế ma ở HN cách đây nhiều năm.
20:26 Ngày 31 tháng 8 năm 2010
DzungLam nói...
ĐÚNG LÀ KHÔNG THỂ TƯỞNG TƯỢNG ĐƯỢC!
20:35 Ngày 31 tháng 8 năm 2010
Nặc danh nói...
Thật tình chẳng hiểu nổi, 1 GS mà không có nổi 1 chút liêm sĩ. Mới đọc trên VN net tôi cứ tưởng 1 ca sĩ, diễn viên nào đó đang lăng xê..... Không hiểu nổi. Đúng là quá hèn, mạt
20:38 Ngày 31 tháng 8 năm 2010
Nguyễn Hữu Quý nói...
Thật tiếc! trong khi ông ấy lại dại diện cho đội ngũ công chức hiện nay; đại diện cho các chức danh Học Hàm hiện nay; vì thế hôm nay đất nước ta mới lắm Tiến sỹ, giáo sư đến vậy, he he!!!
Vấn nạn của nước nhà hôm nay là lắm kẻ háo danh, sản phẩm của nền giáo dục... háo danh!
20:44 Ngày 31 tháng 8 năm 2010
Nặc danh nói...
Xem cnip thấy GS lói được dăm câu Eng-nít, mình rất tự hào về nãnh đạo VN, nhất nà nại lói thẳng vào mặt Bill mới oách chứ. Mình nhớ không nầm, nần ấy ông TTướng ngồi giũa Tòa Bạch Ốc, trước mặt TT Mĩ ông móc túi xòe tờ giấy ra ...đọc. Không biết ổng đọc chi. Mình đoán TTổng nghĩ đây nà thông điệp thành tích giáo dục: VN xóa lạn mù chữ trên phạm vi toàn quốc.
Bút Nông
20:56 Ngày 31 tháng 8 năm 2010
Nặc danh nói...
Ông ấy đang nói chuyện diễu về chụp ảnh ? Cho đối tượng nào vậy? Ông ta nói về ảnh đẹp của sự ... nâng bi?, một người vô danh kể chuyện hài thì ok, nhưng một ông giáo? Chẳng lẽ để phải nói chuyện chỉ có thể ở nước CHXHCNVN?
20:57 Ngày 31 tháng 8 năm 2010
Nặc danh nói...
Nói một cách chính xác ông Nhung đã nói một cách thực lòng. Đó là cách hãnh diện của một người tự xem mình không được cùng dẳng cấp với đối tượng, anh ta đang cố tìm cách lấy được bằng chứng rằng mình cũng đã từng bắt tay với một người "vĩ đại". Niềm hãnh diện đó thật là tội nghiệp, và có phần trẻ con nữa.
Người nào có phong thái đỉnh đạc thực sự, có tự trọng thực sự họ sẽ thấy xấu hổ với chính bản thân mình, tụ khinh bỉ chính mình vì niềm vui tầm thường như vậy. Nói công khai điều đó ra thì nó lại thêm vấn đề nhận thức. Ông Nhung ít ra phải biết rằng cá nhân ông ấy có thể nói tào lao nhưthế nào cũng được, nhưng là một giáo sư, thư trưởng, tổng thư kí hội đồng chức danh giáo sư Nha nước mà nói như vậy thì nhục lây nhiều người.
20:57 Ngày 31 tháng 8 năm 2010